Mình nhớ hoài 1 lời thoại trong The Rise of the Guardians:
“You’re invisible because children don’t believe in you.”
Jack Frost, ông già Noel, tiên răng… tất cả đều vô hình trước mắt lũ trẻ nếu niềm tin của chúng vào những điều tốt đẹp về họ không còn tồn tại. Sự hiện diện của các nhân vật không phụ thuộc vào chính họ, mà vào cái nhìn hay đúng hơn là niềm tin mà người khác dành cho họ.
Đó cũng là tinh thần của mô hình mà mình muốn chia sẻ hôm nay: Looking-Glass Self ~“Cái tôi phản chiếu qua gương xã hội”.
Looking-Glass Self là gì?
Được đưa ra bởi nhà xã hội học Charles Horton Cooley, mô hình này nói rằng:
“Con người không chỉ là chính mình, mà còn là hình ảnh mà họ nghĩ người khác đang nghĩ về họ.”
Hay như một trích dẫn nổi tiếng mô tả rất chuẩn xác:
“I am not who I think I am. I am not who you think I am. I am who I think you think I am.”
Chúng ta không hoàn toàn độc lập mà luôn định nghĩa bản thân qua ánh mắt người khác.
Muốn được nhìn thấy là bản năng?
Lúc nhỏ, nếu đòi 1 món đồ chơi bọn trẻ thường òa khóc, hét lên để “được nhìn thấy”, được đáp ứng nhu cầu. Càng trưởng thành, mình càng nhận ra: mong muốn được người khác “nhìn thấy” không chỉ là nhu cầu cảm xúc mà còn là một phần trong cách mình hiểu chính mình. Chúng ta không còn la hét, nhưng vẫn cần được “nhìn thấy” qua sự thừa nhận từ sếp, đồng nghiệp, người yêu, một người bạn. Hay một gia đình yêu thương có thể khiến ta cảm thấy rằng chỉ cần hiện diện, tồn tại… cũng đã là đủ.
Đôi lúc, “muốn được nhìn thấy” không chỉ là một cảm xúc thoáng qua, mà là kim chỉ nam định hình mọi hành vi và lựa chọn sống.

Có lần mình và bạn mình từng hỏi nhau:
“Nếu những điều mình giỏi, đam mê và theo đuổi… không có ai nhìn thấy, không ai ghi nhận thì liệu bạn có tiếp tục dành cả cuộc đời cho nó không?”
Ví dụ như viết, mình có thể viết hàng giờ, nhưng tại sao mình muốn đăng nó lên mạng?
Liệu mình 100% chỉ muốn lan tỏa điều mình học? Hay mình cũng đang âm thầm mong cầu một ánh mắt công nhận?
Câu hỏi ấy không cần trả lời gấp, nhưng nó rất đáng để mỗi suy nghĩ.
Sự tự nhận diện bản thân là một hành trình phức tạp, trong đó ta cần vừa hiểu mình vừa học cách buông bỏ ánh nhìn của người khác, có phải vậy không?
Leave a comment