Mỗi ngày, những gì chúng ta tiêu thụ hay tạo ra đều là phiên bản đẹp đẽ nhất của bản thân và của người khác. Không ai dại gì “vạch áo cho người xem lưng”.
Phần lớn những gì chúng ta tiếp cận đều qua màn ảnh nhỏ, ngày qua ngày, khi lượng thông tin tích tụ, chúng ta vô tình củng cố thêm suy nghĩ rằng người khác thật hoàn hảo, lúc nào cũng hạnh phúc. Và rồi, chúng ta bắt đầu so sánh những nỗi buồn, những khuyết thiếu của riêng mình với hình ảnh lung linh ấy, để rồi càng cảm thấy tủi thân trong chính những dòng suy nghĩ của bản thân.
Sometimes, it feels like we’ll always be alone. And the only thing keeping us company is our own pain. We tell ourselves we are the problem. Especially when things we can’t control come our way.
“Đôi khi, cảm giác như chúng ta sẽ mãi mãi đơn độc. Và thứ duy nhất ở bên cạnh ta là nỗi đau của chính mình. Ta tự nhủ rằng vấn đề nằm ở bản thân, nhất là khi đối mặt với những chuyện ngoài tầm kiểm soát.” – Phim Avatar
Với những suy nghĩ ấy, có người sẽ chọn rèn luyện để tốt lên. Nhưng cũng có người dần oán trách số phận và thu mình lại. Đó là lựa chọn của mỗi người.
Pluralistic Ignorance tạm dịch là “ngộ nhận tập thể” là một dạng hiểu lầm rằng suy nghĩ, cảm xúc của bản thân khác biệt so với phần đông xung quanh, từ đó ta không dám bày tỏ suy nghĩ thật. Nhưng điểm quan trọng của mô hình này là: cái tập thể mà ta nghĩ rằng họ “khác mình”, thực ra lại có rất nhiều người cũng đang nghĩ giống ta chỉ là họ cũng không nói ra.

Vậy nên, nếu một ngày nào đó nỗi đau trong bạn trở nên quá lớn, khiến bạn oán trách số phận đừng ngại cất lời. Biết đâu, ngoài kia cũng có người giống bạn, nhưng họ đã chọn cách cố gắng hơn có thể giúp bạn đỡ cô đơn hoặc tìm thấy điều gì đó để giữ mình tiếp tục bước tiếp.
Biết đâu, bạn cũng sẽ tìm lại được chính mình…
Leave a comment